Ngải Lâm vui vẻ vung vẫy quả cầu đá của mình, khoe với hai người trên nóc lâu đài — dù nàng cũng chẳng rõ có gì đáng khoe, nhưng nàng cứ vô cớ cảm thấy vui sướng.
Có ánh dương thật vui, cỏ xanh mướt thật vui, xung quanh rộn rã âm thanh thật vui, có người ở nơi xa chờ đợi mình, hành động của mình sẽ nhận được hồi đáp… Tất cả những điều đó đều đáng để vui mừng.
Vu Sinh và Hồ Ly từ trên lâu đài nhảy xuống, Ngải Lâm quen đường quen lối trèo lên vai Vu Sinh, rồi buông tay khỏi Ác Triệu Du Tinh, để nó tiếp tục xoay vòng quanh đầu nàng.




